Vũ Thu Phương: "Người đàn ông" trong hình hài phụ nữ

Theo Herworld-Thứ bảy, ngày 09/01/2010 10:38 GMT+7

Vũ Thu Phương tự nhận mình hơi nam tính, ngang bướng và nóng nảy. Có lẽ đó chính là lý do giúp vai diễn Lan Anh thành công.

Trẻ đẹp, năng động và nhiều tham vọng là những gì có thể nói về “vơ-đét” Vũ Thu Phương. Vừa ngồi vào bàn, chân dài này đã đề nghị không nhắc đến chuyện tình cảm. Chị bảo: “Khi là người của công chúng, tôi phải làm quen với chuyện thị phi. Ai nghĩ thế nào về tôi cũng được, đó là quyền và cách nhìn nhận của mỗi người. Nhưng khi gặp tôi rồi, hy vọng bạn bạn sẽ có cái nhìn khác về bản thân tôi. Lúc đó, mọi người sẽ thấy được con người thật của tôi”.

Sau khi đạt danh hiệu Người mẫu xuất sắc và tài năng nhất của giải thưởng Người mẫu Việt Nam năm 2008, chắc chị đã vạch ra những bước đi tiếp theo?
Tôi đã lên kế hoạch cho cả năm nay và năm sau nhưng “bể show” hết. Tôi đã trằn trọc suy nghĩ rồi quyết định đi theo Cô nàng bất đắc dĩ của đạo diễn Hồng Ngân, dài 100 tập. Cũng may, tôi chưa tiết lộ các kế hoạch cho báo giới, không mọi người lại bảo tôi hứa lèo.
Đâu là lý do Cô nàng bất đắc dĩ khuất phục chị: kịch bản hay vai diễn đa chiều và lạ?
Cả hai. Anh chàng Lân và sau này trở thành cô nàng Lan Anh là vai rất hay. Nếu đạo diễn giao vai này cho người khác, tôi sẽ buồn lắm (cười). Hơn nữa, tôi lại thích những gì mang màu sắc của thần thánh. Trong vai này, tôi từ một người đàn ông biến thành phụ nữ. Sống trong hình hài của một phụ nữ nhưng tôi là đàn ông. Nhân vật quá cuốn hút nên tôi đành gác hết dự định để đi theo kế hoạch mới. Hiện tại, tôi đã có kế hoạch cho năm 2010 và 2011, sau khi kết thúc vai diễn này, nhưng tôi nghĩ mình nên giữ kín kẻo “ nói trước bước không qua”.
Quen diễn trên sàn catwalk, khi vào phim chắc chị sẽ gặp nhiều khó khăn. Chị làm thế nào để đủ tự tin nhập vai trước ống kính?
Trên sàn diễn, tôi không nói, chỉ thể hiện cảm xúc nhưng không được quá buồn. Diễn viên được khóc, cười, nói còn người mẫu thì không. Họ thể hiện cảm xúc bằng ánh mắt, hành động nhẹ nhàng, gọi là ngôn ngữ cơ thể (body language).
Đã có kinh nghiệm trên sàn diễn, cộng thêm những điều học hỏi được từ cuộc sống, sách vở và đàn anh, đàn chị đi trước nên tôi cứ diễn sao cho thật tự nhiên.
Nghĩa là chị vào vai một cách tâm huyết, cống hiến hết sức chứ không phải cánh hoa lờ đờ trôi trên màn hình vô tuyến?
Bạn có xem Cô nàng bất đắc dĩ không? Tôi vào vai một người đàn ông nên phong thái phải y như đàn ông. Hôm nay, lịch sự lắm tôi mới ngồi như thế này chứ mọi lần là thế này này (Nói đến đây, Vũ Thu Phương ngồi dang rộng chân và đặt tay lên đùi, trông rất “manly”). Tôi vứt hoàn toàn con người siêu mẫu và con người tôi để vào vai Lan Anh, từ dáng đi đến cách đứng.
Khi là người mẫu, tôi phải đứng thẳng lưng, ưỡn ngực. Nhưng khi làm đàn ông, tôi phải để ngực thụt vào cho vai được nâng lên. Tôi sống với nhiều vai trò khác nhau, khi ở vai trò nào, tôi muốn làm tròn vai trò đó.
Thế đạo diễn đánh giá chị ra sao?
Cái đó tôi nghĩ anh nên hỏi đạo diễn tốt hơn.
Nhưng chị phải nhìn thấy phản ứng của đạo diễn để biết hướng điều chỉnh mình chứ?
Tôi hiểu, nhưng tự nói về nhận xét của người khác về mình thì không hay lắm. Hiện tại, tôi hạnh phúc với ê-kíp mới. Chúng tôi làm việc nhẹ nhàng, thoải mái, ai cũng rất dễ thương. Tôi thương yêu họ và họ thương yêu tôi, như vậy là vui rồi.
Các ngôi sao thường e dè trước báo giới, hình như chị cũng không phải là ngoại lệ?
Là người bình thường, bạn có quyền thay đổi quyết định của mình. Nhưng đã là người của công chúng, bạn sẽ gặp rất nhiều áp lực. Ngoài công việc, tôi còn có gia đình, các mối quan hệ xã hội, tôi phải lựa chọn giữa hai bên, ba bên, bốn bên. Cuối cùng, tôi mới kết luận mình sẽ làm gì và làm như thế nào. Vì thế, tôi thay đổi quyết định liên tục khiến nhiều người không hiểu và thông cảm.
Từ một cô gái Hà Nội vô danh, giờ đây Vũ Thu Phương đang có rất nhiều: công việc người mẫu – diễn viên yêu thích, quản lý chuỗi cửa hàng thời trang… chị có thấy mình “tham” quá không?
Bây giờ, tôi là người của công việc. Tôi tham lam với tất cả công việc của mình và hạnh phúc trước những tham lam đó (cười). Tôi nhớ sau khi tốt nghiệp cấp ba, lúc chọn trường đại học, tôi vừa muốn làm luật sư vừa muốn làm nhà báo, kiến trúc sư, diễn viên, người mẫu. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định học kinh tế.
Lúc rảnh, tôi chạy về nhà ăn cơm với bố mẹ, sau đó đi quay phim tiếp hoặc ra cửa hàng, chụp ảnh cho tạp chí… Tôi vẫn cố gắng sắp xếp thời gian dành cho gia đình, bởi với tôi, gia đình là trên hết.
Người ta thường hát: “Em ơi… sáu mươi năm cuộc đời”. Đã đi được hơn một phần ba cuộc đời, chị chiêm nghiệm thế nào về cuộc sống?
Tôi cảm thấy cuộc sống rất ngắn. Mỗi ngày, tôi phải sống thật ý nghĩa để ngày mai lỡ có chuyện gì, mình sẽ không hối hận. Và mỗi ngày, tôi rất hạnh phúc với những gì đang có. Tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ mới tập bò, bây giờ đứng vững trên đôi chân và bắt đầu đi, còn một chặng đường dài ở phía trước. Sẽ có nhiều khó khăn chực chờ, nhưng cuộc sống phải có nhiều khó khăn, bước chân mới vững được.
Nhiều người nói chị có vẻ giống Hồ Ngọc Hà, chị phản ứng thế nào?
Mỗi người có một cảm nhận, nhưng tôi không thích bị ví giống ai đó. Lúc đầu mới nghe mọi người nói vậy, tôi rất bực. Chị Hà hơn tôi một tuổi. Lúc tôi mới chập chững vào nghề, chị đã nổi tiếng. Nhưng chị Hà thật sự tài năng và tôi cũng rất vui khi nghe nói mình giống một người có tài. Tuy vậy, bây giờ tôi mong mọi người nhìn nhận tôi là Vũ Thu Phương chứ đừng bảo tôi giống ai đó.
Chị có thấy mình may mắn không? Chị trẻ, đẹp, nhưng thứ dễ làm đàn ông động lòng và cơ hội cũng từ đó ùa tới…
Khi còn bé, tôi không nhận thức được mình đẹp, chỉ thấy mình cao quá, hơi khác thường. Tôi nghĩ nhan sắc là yếu tố cần và căn bản để bước chân vào giới nghệ thuật, nhưng chưa đủ. Điều quan trọng nhất là sự nỗ lực, học hỏi không ngừng. Phải nỗ lực, bước đi mới vững, mới chạy dài được…
Gia đình tôi vẫn dạy, cái quan trọng nhất là bên trong, còn vẻ bề ngoài sẽ tàn phai theo thời gian. Tôi muốn xây dựng cái bên trong dày lên. Với lại, quan trọng nhất là sống phải có đức, có tâm, thành công mới bền lâu”.
Ngoài những dự định mang tính bề nổi, chỉ còn ấp ủ điều gì?
Đó là được vẽ. Bây giờ tôi mới phác họa được quần áo thời trang và kiến trúc. Tôi còn muốn vẽ những bức tranh cho riêng mình và những người thân yêu. Tôi sẽ dành nhiều thời gian để học vì tôi rất tham và thích một lúc thực hiện được hết ước mơ của mình (cười).
Xin cảm ơn về cuộc trò chuyện và chúc chị sẽ thành công!

TIN MỚI

    X

    ĐANG PHÁT

    Bản tin thời tiết chào buổi sáng 3 phút trước