“Chồng em chết rồi các chị ơi…”

Theo Dân trí-Chủ nhật, ngày 03/02/2013 17:00 GMT+7

Với diện tích bỏng là 55% trong đó có 44% bỏng sâu, tình trạng của chị Nga rất nguy kịch.

 Nước mắt rỉ ra hòa lẫn mùi thuốc sát trùng, người phụ nữ ấy chỉ biết khóc trong câm lặng. Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của người chồng, giờ chỉ còn mình chị nằm đây để giành giật lấy sự sống mong manh.

Đó là hoàn cảnh rất đỗi thương tâm của người phụ nữ dân tộc Mường tên Hà Thị Nga, (28 tuổi) ở Thôn 4, xã Quy Mông, huyện Trấn Yên, tỉnh Yên Bái.

Vào thăm chị Nga ở khoa Hồi sức cấp cứu của Viện bỏng quốc gia, chúng tôi không cầm được nước mắt khi lắng nghe câu chuyện đau lòng của gia đình chị. Khoảng 22h ngày 19 tháng 01, khi cả gia đình chị đang ngủ thì bình gas phát nổ, ngọn lửa nhanh chóng bốc ngùn ngụt lên căn nhà. Vụ hỏa hoạn xảy ra giữa đêm lại bùng phát quá nhanh, nên hàng xóm chỉ kịp cứu hai cháu Hải Đăng (7 tuổi) và cháu Nguyệt Ánh (3 tuổi).

Chồng chị Nga là anh Hà Văn Tiệp do bị bỏng quá nặng nên đã tử vong khi đang trên đường xuống bệnh viện tỉnh Yên Bái. Bản thân chị Nga cũng được mọi người đưa đi cấp cứu, nhưng do quãng đường từ Yên Bái di chuyển về Hà Nội quá xa khiến chị đã bị hoại tử một phần. Gặp chúng tôi trong bệnh viện, chưa kịp hỏi han gì chị đã bật khóc nức nở: “Các chị ơi, chồng em chết rồi …”. Nhưng chỉ sau đó chị lại lịm người đi bởi vết thương nặng quá cộng với nỗi đau đớn về tinh thần quá lớn.

Cả cơ thể quấn băng gạt trắng, khuôn mặt cháy sạm đen, ấy thế mà trong cơn mê sảng những giọt nước mắt vẫn rỉ ra chảy xuống tận cằm và cổ. Các bác sĩ, y tá chăm sóc cho chị Nga kể lại : Vết thương của chị rất nặng nên cơ thể phải chịu đau đớn, tuy nhiên cứ tỉnh được một chút là chị lại hỏi đến người chồng của mình, rồi đến khi nhận thức được chồng đã mất, chị lại lặng yên không nói gì nhưng nước mắt cứ giàn giụa hết cả ra.

Bác sĩ trực tiếp điều trị cho chị Hà Thị Nga cho biết: chị Nga nhập viện vào ngày 20 tháng 1 trong tình trạng sốc bỏng nặng, ý thức li bì, bị nhiễm trùng, nhiễm độc và xung huyết toàn thân. Chị được các bác sĩ tại Viện bỏng Quốc Gia tích cực hồi sức và chống sốc tích cực. Diện tích bỏng là 55% trong đó có 44% bỏng sâu, bắt buộc phải phẫu thuật ghép da. Tuy nhiên với vết bỏng nặng như của chị ít nhất phải tiến hành phẫu thuật từ 7 đến 8 lần nên chi phí sẽ đội lên rất cao.

Hiện tại chị đã hồi phục được ý thức nhưng chính điều đó lại mang đến cho chị nỗi đau không gì sánh bằng khi biết người chồng thân yêu đã không còn có mặt trên cõi đời này nữa. Đi trông em trên viện, anh trai chị Nga cho biết : “Nó cứ len lén khóc thầm thôi chứ sợ mọi người lo lắng nên không dám khóc to. Vợ chồng nó thương nhau lắm, nghèo khổ quanh năm nhưng chẳng bao giờ to tiếng bởi cả hai đứa đều bảo nhau cố gắng làm lụng để nuôi 2 con ăn học. Bây giờ thằng Tiệp không còn nữa, tôi sợ cái Nga không chịu nổi mất”.

Về thương tích của hai cháu, ông ngoại cũng cho biết thêm. “Đến giờ hai đứa vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ vì chưa hoàn hồn sau tai nạn, Hải Đăng lớn hơn đã ý thức được phần nào nhưng nó buồn lắm, cả ngày không nói không rằng. Còn Nguyệt Ánh mới có 3 tuổi chưa biết gì, cả ngày quấy khóc bắt ông bà đi tìm bố mẹ về. Tôi vẫn phải nói dối hai cháu là bố mẹ đi làm xa, mấy hôm nữa sẽ về”.

Sự đã rồi, bao nhiêu nước mắt cũng không cứu được anh Tiệp quay trở về với gia đình. Nhưng chúng tôi càng lo hơn cho tính mạng của chị Nga, với diện tích bỏng rộng và sâu cần điều trị tích cực và dài ngày, tuy nhiên lại không một đồng trong túi. Là người dân tộc, lại rơi vào tình cảnh “không còn gì để mất” khi toàn bộ nhà cửa đã bị cháy rụi, sự sống của chị đang như “ngàn cân treo sợi tóc”. Người phụ nữ ấy khao khát được trở về với hai đứa con thơ để nuôi dạy chúng và hương khói cho chồng nhưng ước mơ ấy không biết đến bao giờ thành sự thật…

Chào chị ra về, ngoái lại tôi vẫn thấy hai dòng nước mắt ướt nhèm trên khuôn mặt cháy đen và tiếng kêu cứu khe khẽ vang lên trong sự kiệt sức : “Xin hãy cứu lấy hai đứa con của em, chúng nó còn bé bỏng quá !”.

TIN MỚI

    X

    ĐANG PHÁT

    Bản tin thời tiết chào buổi sáng 3 phút trước