Hạnh phúc là khi có mẹ!

Mạnh Cường, Phạm Hùng-Chủ nhật, ngày 11/02/2024 15:40 GMT+7

VTV.vn - "Mồng 1 Tết cha, mồng 2 Tết mẹ, mồng 3 Tết thầy" - lời nhắc nhớ của cha ông khi xưa đã đi vào văn hóa của người Việt Nam, tạo thành nét đẹp dịp đầu năm mới.

Với mỗi người trong chúng ta, tiếng gọi "mẹ ơi" luôn là điều thiêng liêng và ý nghĩa. Chẳng ai sinh ra đã biết làm mẹ, cũng chẳng một giảng đường nào dạy mỗi người cách để "làm mẹ", thế nhưng từ khi những đứa con chào đời, thiên chức ấy xuất hiện như một lẽ thiêng liêng, cao quý của cuộc sống. Có những người mẹ đã "không bỏ cuộc" trên hành trình ấy. 

Hạnh phúc không chỉ từ việc "được làm mẹ" mà ở góc độ khác về phía những người con, hạnh phúc còn là "có mẹ". Chẳng mang nặng đẻ đau nhưng có một người mẹ đã quyết định nhận một chàng trai khuyết tật về chăm sóc. Trong những tháng ngày bế tắc nhất của cuộc đời, anh Phạm Văn Hảo tại tỉnh Thái Nguyên may mắn gặp bà Đinh Thị Thương, người phụ nữ không chỉ dang tay che chở, chăm sóc mà còn tiếp thêm nghị lực giúp Hảo vươn lên trong cuộc sống - một câu chuyện cổ tích giữa đời thường.

Hạnh phúc "có mẹ" của chàng trai không chân 

16 năm trước, từ một chàng trai khỏe mạnh, anh Phạm Văn Hảo phải nằm liệt giường sau một tai nạn. Vốn mồ côi mẹ, 4 tháng sau tai nạn anh Hảo lại tiếp tục mất cha.

Chẳng phải máu mủ ruột rà, người mẹ nông dân nhận anh Hảo làm con nuôi. Không ai có thể đếm nổi những lần anh Hảo đi viện, ốm sốt triền miên. Tất cả đều một tay mẹ Thương chăm sóc. Tình yêu của mẹ Thương đã tiếp thêm nghị lực cho anh Hảo được sống một cuộc đời mới.

"Hiện tại công việc của mình là sửa chữa, làm mới đồ da bị hỏng hóc. Đồ cũ hỏng mang qua đây mình sẽ sửa chữa và làm mới lại" - anh Phạm Văn Hảo (tỉnh Thái Nguyên) cho biết.

"Những ngày giông tố đã qua, bây giờ lại đến mùa xuân" - câu nói của mẹ Thương tràn đầy hi vọng và suy nghĩ tích cực, lạc quan. Sau cơn mưa, anh Hảo đã tìm thấy ánh cầu vồng của mình. Với mẹ, con khỏe là mẹ mới có niềm vui. Còn với mỗi người con "còn mẹ" là mùa xuân vẫn đang cận kề.

Hạnh phúc là còn mẹ

Ông Hương là con út của cụ bà Ninh Thị Còi, năm nay đã 97 tuổi.

Ngày Tết, cả gia đình quây quần trò chuyện cũng là lúc những ký ức về thời thơ ấu ùa về khi ông còn là một cậu bé.

Đã 7 năm nay, cụ Còi được bác sĩ kết luận sa sút trí tuệ tuổi già và cũng là chừng ấy năm ông Hương luôn ở bên chăm sóc mẹ. Vừa là con, là bạn, ông Hương gọi trìu mến mẹ mình là "em bé U".

Những người con yêu mẹ theo cách riêng 

Mỗi người con dù ở độ tuổi nào cũng sẽ có cách yêu thương những người mẹ của mình theo cách riêng.

Một chàng sinh viên ở Hà Nội vừa nhận giấy khen, không về phòng trọ ngay mà vòng qua đoạn đường mẹ thường nhặt ve chai để "khoe" với mẹ. Chàng trai đó là Phạm Thành Trung (quê Nam Định), sinh viên trường Học viện Hành chính Quốc gia. Năm qua, em được nhận danh hiệu Sinh viên giỏi. Em chia sẻ rằng: "Em sẽ chẳng có tầm bằng khen này nếu như không có sự tần tảo, hy sinh của cha mẹ. Mẹ đã kiếm từng đồng bằng việc nhặt từng vỏ chai, thùng xốp… để cho con đi học".

Một hình ảnh khác khiến nhiều người rất xúc động trong năm qua là trong ngày tốt nghiệp ngành thạc sĩ luật, anh Hoàng Anh 26 tuổi đã khoác lễ phục tốt nghiệp thạc sĩ lên người mẹ rồi quỳ lạy. Chàng thạc sĩ ấy được nuôi lớn từ gánh bún ngoài chợ của mẹ. Anh cảm ơn mẹ đã một đời hy sinh. Còn với mẹ, thành công của con đã chữa lành bao tủi hờn, bao ngày tháng khó khăn mẹ từng trải qua.

Trên đất nước Việt Nam, có rất nhiều người mẹ âm thầm nuôi con khôn lớn như vậy. "Nước biển bao la không đong đầy tình mẹ", trải qua bao sóng gió, hi sinh, ta sẽ lại thêm hiểu về lòng mẹ.

* Mời quý độc giả theo dõi các chương trình đã phát sóng của Đài Truyền hình Việt Nam trên TV OnlineVTVGo!

TIN MỚI

    X

    ĐANG PHÁT

    Bản tin thời tiết chào buổi sáng 3 phút trước