Ở thời điểm này, mọi chuyện đã qua và Thu Hường - Thư của phim Của để dành đã nghĩ tới việc sẽ làm mẹ đơn thân khi thời gian đủ chín.
- Của để dành đã mang lại cho chị rất nhiều hiệu ứng tích cực nhưng lâu lắm rồi chị không tham gia bộ phim nào nhiều tập?
Cả chục năm nay tôi không tham gia phim nào nhiều tập cả. Tôi thấy ở tuổi này mọi thứ cứ "dở dở, ương ương". Đóng mẹ lại thấy hơi thiếu cái gì đó vì tôi vẫn chưa có gia đình, đóng con lại thấy mình hơi già (cười) vì tuổi cũng không còn ít. Thực tế, vì là người của Nhà hát Kịch Hà Nội nên trên sân khấu kịch tôi vẫn xuất hiện đều đặn nhưng đóng phim lại rất lười. Có thể do thời gian vừa qua có quá nhiều chuyện không vui xảy đến nên tôi không còn hứng thú lắm. Chứ bản thân vẫn thích những vai diễn thú vị, thích được thể hiện mình… Nhiều khi an ủi mình rằng: "Chắc cái duyên với phim ảnh chỉ đến thế thôi". Bây giờ, ngoài công việc ở Nhà hát tôi chỉ thích đi chùa, từ thiện, phóng sinh và ăn chay.
Thư "Của để dành" ngày ấy - bây giờ.
- Nhưng vì lẽ đó mà chị khiến cho nhiều người, kể cả trong giới lẫn khán giả nhanh quên chị hơn?
Đúng là bây giờ, hàng năm có rất nhiều các bạn trẻ học Sân khấu - Điện ảnh ra trường, rồi nhiều bạn không chuyên cũng có năng khiếu đóng phim… người ta có bao nhiêu là sự lựa chọn nên nếu mình lười biếng sẽ thiệt thòi. Thậm chí, đạo diễn, các nhà sản xuất họ cũng quên mình đi vì theo thói quen họ chỉ nhớ những người họ hay tiếp xúc thôi. Với cả trước đây, tôi cũng từ chối một số lời mời nên bây giờ cũng ngại. Nhưng không vì thế mà tôi buồn đâu bởi thật lòng lâu lắm rồi không đóng phim nên tự nhiên tôi chẳng thiết tha gì nữa. Tôi bây giờ đón nhận mọi thứ trong cuộc sống nhẹ nhàng và điềm tĩnh lắm.
- Con người của chị từ xưa đã thế hay sau khi trải qua những biến cố lớn trong cuộc đời mới thành ra thế?
Tôi nghĩ là mỗi thời điểm, mỗi tuổi tác… con người đều có sự thay đổi trong suy nghĩ. Chỉ cần nhìn tôi của 20 năm, thời còn đóng Của để dành với tôi của 10 năm trở lại đây đã thấy khác rất nhiều. Bây giờ tôi sống hướng vào bên trong hơn, thích làm những việc gì mà mình cảm thấy nhẹ nhàng nhất. Có lẽ nhờ thế mà cuộc sống của tôi đỡ buồn hơn, trước đây tôi buồn lắm.
- Nghĩa là câu chuyện buồn về tình duyên dang dở chính là nguyên nhân khiến chị thay đổi như thế?
Đúng là câu chuyện buồn trước đây tác động đến suy nghĩ và lối sống của tôi rất nhiều. Có mấy năm, vì câu chuyện này mà tôi cứ chìm sâu trong nỗi buồn, không thoát ra được. Lúc nào cũng cảm thấy bí bách, u uất và tiêu cực. May là cuối cùng tôi cũng bước được ra khỏi "hố đen" đó. Tôi tham gia một nhóm từ thiện có mấy anh chị em, thường xuyên đi chùa và từ thiện. Lúc thì phát cháo cho bệnh nhân ung thư ở viện K, lúc quyên góp đồ giúp đồng bào dân tộc ở vùng cao, lúc lại tìm đến với những hoàn cảnh khó khăn… rồi đi chùa tụng kinh - lễ Phật, tôi thấy mình tìm thấy nhiều niềm vui hơn. Và rồi theo thời gian, chuyện buồn cũ tôi cũng quên dần đi, không nhớ gì về nó nữa. Bây giờ, nhiều người nói trông tôi trẻ - khỏe và tích cực hơn mấy năm trước rất nhiều. Nói thật, năm nay tôi đã ngoài 40 rồi, chưa có gia đình riêng nhưng tôi không bị áp lực về chuyện đó. Ngày nào tôi cũng tìm thấy niềm vui và sống yêu đời hơn.
- Chị có thể chia sẻ một chút về câu chuyện buồn đó?
Thôi, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, tôi cũng đã quyên đi rồi, không nên nhắc lại nữa. Tôi cho đó là duyên số. Nói xa xôi là do mình nên mọi chuyện mới thế.
- Phải chăng vì thế mà quãng thời đó chị không muốn gặp ai, không muốn tiếp xúc với ai hết và từ bỏ luôn việc đóng phim?
Tôi cũng có bị stress mất mấy năm nhưng không đến mức "tự kỷ" như thế. Tôi vẫn hoàn thành các công việc ở nhà hát và vẫn gặp gỡ những người bạn thân mỗi khi có thể. Chỉ có điều tôi không sôi nổi, vui vẻ và đôi khi có xu hướng muốn tránh những người không thân thiết thôi. Chắc do tôi sống tình cảm quá nên mới bản thân mới ra nông nỗi vậy. Bây giờ mọi thứ nhẹ nhàng hơn rồi.
Đi qua giông bão cuộc đời, Thu Hường tìm niềm vui ở việc đi chùa, từ thiện...
- Sau biến cố đó dường như chị khó mở lòng đón nhận tình cảm của người đàn ông khác?
Tôi vẫn bình thường mà nhưng có lẽ chưa gặp được người nào yêu thương mình thật sự. Thú thật là thời gian qua cũng có người nọ người kia nhưng tôi vẫn chưa thấy ai thật lòng muốn xây dựng mối quan hệ lâu dài hoặc xa hơn là tính chuyện gắn kết cuộc đời. Tôi cũng không có ý đi tìm cái đó bao giờ cả. Cái đó là duyên số, duyên tự đến chứ biết đâu mà tìm và tìm đến lúc nào.
Nhiều người bạn thân cứ trêu: "Đấy, ai bảo đóng Của để dành để bây giờ vai diễn nó ám vào người". Nghe nói thế tôi cũng chỉ biết cười trừ chứ không biết nói gì. Nhưng nếu hỏi tôi là "Nếu được cho lựa chọn lại có nhận đóng Của để dành không?" thì tôi vẫn nhận. Dù sao tôi vẫn cảm ơn vai diễn đó bởi nó cho tôi quá nhiều thứ. 20 năm rồi mà người ta vẫn chưa quên được mình, há chẳng phải đó là niềm hạnh phúc mà ai cũng muốn đó sao? Bây giờ thỉnh thoảng về quê, người dân ở quê vẫn còn nhận ra, thế là từ lạ bỗng chuyển thành quen, làm việc gì cũng rất thuận lợi, dễ dàng…
- Có khi nào vì người ta nhìn thấy chị trên phim ghê gớm quá nên ngần ngại khi tiếp xúc?
Mặt tôi trông sắc sảo chứ thực ra bên ngoài ngốc nghếch lắm. Mọi người mà nhìn vào mặt tôi rồi "sợ" là bị lừa đấy. Tôi mà sắc sảo chắc cuộc đời tôi đã khác bây giờ lắm rồi. Ở ngoài tôi sống chan hoà, không bon chen, không đố kỵ, không ganh đua… Tôi chỉ thích đi chùa, nấu đồ chay, phóng sinh và làm việc thiện. Còn việc tình cảm là cả một câu chuyện dài, đâu phải ngày một ngày hai đã đến với nhau ngay. Cho nên chắc cũng không đến nỗi vì thấy tôi trên phim sắc sảo mà họ không dám đến với tôi đâu.
- Ở tầm tuổi này mà chưa lập gia đình, chị có bao giờ chịu áp lực từ phía bố mẹ?
Có chứ. Trước bố mẹ tôi nói liên tục nhưng vài năm trở lại đây ít nói hơn rồi. Chắc các cụ thương bởi nói thế chứ nói nhiều nữa mà duyên chưa tới cũng chịu. Làm người con gái ai chẳng muốn được làm mẹ, làm vợ và có cuộc sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Nhưng mà thà các cụ nói ra tôi còn đỡ ngại, chứ các cụ không nói tôi lại càng ngại hơn. Nhiều khi có chuyện gì loanh quanh đến chủ đề đó mà không thấy bố mẹ mình nói như trước là tôi lại cảm thấy ái ngại. Những lúc như thế tôi lại tránh tránh, đi ra ngoài hoặc lên gác.
- Chị đã bao giờ nghĩ rằng, có thể sẽ không lập gia đình nhưng sẽ làm mẹ đơn thân?
Tôi sẽ làm mẹ đơn thân, tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng chắc phải chờ thêm một thời gian nữa bởi tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần cho việc đó. Đến thời điểm này, tôi cũng không nhất thiết phải cứ lập gia đình mới sống tốt được. Tất nhiên, có đôi có lứa, có vợ có chồng thì vẫn tốt nhất… nhưng nếu ông Trời bắt tôi phải thế thì tôi sẽ làm mẹ đơn thân. Niềm vui là do mình tự cảm nhận mà, có phải ai cũng giống ai đâu. Nhiều người đầy đủ vợ chồng nhưng chắc gì đã hạnh phúc.
Cảm ơn chị đã chia sẻ thông tin.