Có người nói rằng, xem Moonlight giống như chứng kiến một phản ứng hạt nhân chậm. Từng hạt bụi nhỏ, tinh tế, đẹp đẽ, dần hội tụ với nhau, tỏa sáng như kính vạn hoa để rồi cuối cùng, tất cả đã làm một vụ nổ chấn động với sức nóng và ánh sáng đủ để thiêu đốt cả một thành phố. Người xem sau cảnh kết của phim, ngỡ ngàng trước những gì đã diễn ra và nghĩ mãi về nó không thôi...
Trước khi giành giải cao nhất ở lễ trao giải Oscar 2017, Moonlight đã nhận được vô số giải thưởng lớn nhỏ trong đó có cả Quả cầu vàng và Independent Spirit Award. Phim cũng gây bão trong giới phê bình và trên hết nó chạm đến trái tim của người xem, bất kể màu da, sắc tộc. Phim vừa là câu chuyện cá nhân vừa là một hồ sơ nóng, vừa là cái nhìn nghiêm khắc vào xã hội Mỹ vừa là bài thơ tinh tế được viết bằng âm nhạc, ánh sáng và những khuôn mặt người sống động.
Ám ảnh câu hỏi "Bạn là ai?"
Moonlight là ba lát cắt trong cuộc đời của cậu bé da màu Chiron, sống bên lề xã hội, trong một gia đình mà cha cậu chưa bao giờ được nhắc đến và mẹ cậu là một con nghiện triền miên. Cậu bé nhỏ hơn tất cả bạn cùng trang lứa, là "con mồi" của mọi trò bắt nạt ở trường. Ngoài đôi mắt to, lúc nào cũng sợ sệt, người ta có cảm giác cậu bé có thể biến mất vào màn đêm bất cứ lúc nào mà không để lại dấu vết.
Chiron lớn lên với nỗi đau từ ấu thơ, vật vã với hiện tại, giằng xé trong những cảm xúc đầu đời về giới tính cùng nỗi cô đơn cùng cực.
Qua thời gian, thực tế khắc nghiệt và nhà tù biến chàng thanh niên nhút nhát, ít nói, đi thường xuyên cúi đầu thành một người đàn ông rắn rỏi, học cách thích nghi với nỗi đau nhưng giống như giọt nước chỉ có thể thay đổi hình dạng, bên trong Chiron vẫn là sự nhạy cảm, cô đơn, mong manh, vật lộn với câu hỏi "bạn là ai?".
Moonlight là ba lát cắt trong cuộc đời của cậu bé da màu Chiron (Ảnh: A24)
Sắm vai Chiron trong ba giai đoạn của cuộc đời là ba diễn viên khác nhau. Cái tài tình của bộ phận casting và của đạo diễn ở chỗ không cho người xem bất kì một chút gợn nào trong sự chuyển đổi này. Vẫn là đôi mắt ấy, biểu cảm đó, vẫn là dáng đi cúi đầu ấy. Thậm chí, không phải là 3 mà là 6 diễn viên khi song hành cùng sự trưởng thành của Chiron là Kevin – người có sợi dây cảm xúc và kết nối đặc biệt trong cuộc đời của chàng thanh niên da màu đồng tính.
Bộ phim được viết bằng âm nhạc, ánh sáng và những khuôn mặt người sống động
Tờ New York Times cho biết, đạo diễn Barry Jenkins cùng nhà quay phim James Laxton đã đưa vào Moonlight những hình ảnh đầy chất thơ về một Miami náo nhiệt. Nhiều hình ảnh quay nhanh, cận, góc máy tài tình. Giữa đường phố đông đúc là hình ảnh một cánh tay gầy, mong manh của cậu bé da màu tựa trên cánh cửa ô tô. Máy quay cũng bắt được bóng người lẻ loi trong bồn tắm, ánh mắt to sâu chứa đựng bao tâm tư, tấm lưng trong dáng đi cúi đầu đầy ám ảnh, nắm tay cào trên bãi cát trong một cảm xúc vượt quá sức chịu đựng...
Hình ảnh trong phim gây ấn tượng mạnh với khán giả (Ảnh: A24)
Cùng với hình ảnh là thứ âm nhạc hòa quyện khó tách rời. Từ những âm thanh dồn dập, những bản nhạc không lời kinh điển cho đến thứ âm nhạc hip hop đương đại... đều như dẫn đưa người xem từng bước vào thế giới ngập tràn nỗi cô đơn và lạc lõng.
Một trong những chi tiết để lại rất nhiều ấn tượng trong phim đấy là hình ảnh của nước ở rất nhiều dạng thức tồn tại khác nhau. Nước biển mênh mông chứng kiến bài học bơi đầu tiên của Little (biệt danh Chiron lúc nhỏ), biển cũng là nơi chứng kiến sự kết nối và cảm xúc rung động đầu tiên của Chiron và Kevin. Nước đá làm tan vết thương chứng kiến sự quyết tâm của chàng trai da màu. Và cuối cùng là giọt nước trong chính mong ước của nhân vật chính "đôi khi tớ khóc nhiều đến nỗi tớ nghĩ mình đã hóa thành giọt nước".
Chiron sau 10 năm đã trở thành một chàng trai có về ngoài mạnh mẽ (Ảnh: A24)
Moonlight không thiếu những đoạn hội thoại đáng nhớ nhưng điều đọng lại nhiều nhất có lẽ là những khoảnh khắc không lời. Đó là cái nhìn ẩn chứa bao nhiêu hoài nghi khi đứa bé hỏi người lớn tại sao những đứa trẻ khác có thể gọi nó bằng một từ xấu. Đó là cái liếc nhìn đầy dự cảm lo âu giữa hai chàng trai khi biết có điều gì đó nảy nở trong mối quan hệ của cả hai. Và cuối cùng là sự kết nối không lời giữa hai tâm hồn vẫn còn vẹn nguyên sau thời gian tưởng như đã lạc mất.
Ở trường đoạn Kevin nấu cho Chiron ăn sau 10 năm gặp lại trong một nhà hàng Cuba, cùng nghe một bản nhạc khiến người ta không khỏi liên tưởng đến bối cảnh nào đó trong phim của Vương Gia Vệ. Ở đó chỉ có âm nhạc, có ánh nhìn và những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.