Diễn viên Hải Anh: "Về hình thức, tôi chấm mình điểm…3"

Nguyễn Văn Quân-Thứ hai, ngày 14/10/2013 11:35 GMT+7

 Ngồi trước tôi bây giờ là một Hải Anh của tuổi "tứ thập nhi bất hoặc". Anh bảo, gọi anh bằng tên gọi gì cũng được. Một Hải Anh diễn viên, một Hải Anh doanh nhân hay thậm chí, một Hải Anh "có cái mặt không chơi được", cũng được.

Nghe nói anh đến với Điện ảnh rất tình cờ?

Tôi đến với điện ảnh năm 2004 khi đạo diễn Vũ Trường Khoa đang tìm một người có khuôn mặt giống “gã người Tàu” cho phim Đằng sau tội ác. Và tôi, người sở hữu khuôn mặt múp míp thịt và đôi mắt một mí rất Tàu đã “trúng cử”. Nghiệp diễn của tôi, sự đam mê điện ảnh bắt đầu từ đây và trải qua hơn 8 năm, tôi đã từng tham gia hàng trăm tiểu phẩm và phim truyền hình. Tôi thấy sự đam mê đó đã ngấm sâu vào ruột gan mình, có lẽ là đam mê suốt cuộc đời mình.

‘ Diễn viên Hải Anh

Và “mê” rồi thì không bỏ được. Thậm chí anh từng tuyên bố rất “sốc”: “Có thể không chọn vợ chứ không bao giờ bỏ điện ảnh” Tại sao lại có sự “ngẫu hứng” với lời tuyên bố ấy? Giờ anh phải thay đổi suy nghĩ chứ?

Tôi từng bị áp lực rất lớn từ những người bạn gái vì họ cũng bị áp lực rất lớn từ phía người thân khi xem những vai diễn của tôi trên truyền hình. Tôi thì không thể bỏ đam mê của mình được. Nên việc giải quyết áp lực đó chỉ còn một cách là chia tay cho các cô bạn gái nhẹ người. Giờ tôi đã lấy được vợ và vợ tôi lại chẳng bị áp lực gì khi tôi “vung dao, múa kiếm” trên truyền hình nên tôi đang thấy rất hạnh phúc, vừa có vợ lại vừa vẫn có những vai diễn thỏa mãn đam mê

Anh là diễn viên không qua trường lớp đào tạo điện ảnh nhưng diễn rất khéo. Theo anh đâu là thuận lợi và khó khăn của một người không được đào tạo điện ảnh khi đi đóng phim?

Hiện nay không riêng gì tôi mà còn khá nhiều diễn viên không chuyên đang tham gia khá tích cực vào điện ảnh. Cái thuận lợi của chúng tôi chính là sự nhậy cảm bản năng, nôm na ta gọi là năng khiếu, nhưng lại thiếu hụt các kỹ năng diễn chuyên nghiệp, thiếu sự cọ xát trong nghề mà mình vẫn gọi là “giờ bay”. Thế nên để có những thước phim mà người xem coi là diễn khéo, ngòai sự nỗ lực của chính chúng tôi ra, còn phải kể đến sự chỉ bảo, mài dũa vô cùng tận tình của các đạo diễn. Thiếu các đạo diễn, tay mơ chúng tôi vẫn chỉ là tay mơ.

Và với chính bản thân mình thì anh cho rằng mình có những yếu tố gì để thành công?

Có lẽ tôi có cái riêng đó là khuôn mặt không giống ai và những vai diễn “không bình thường”.

Và nghe nói với “khuôn mặt ngầu” ấy mà anh từng bảo mình bị ế vợ, thậm chí gần 40 tuổi mới cưới vợ…?

Chuyện vợ- chồng là duyên số rồi nên tôi không đổ lỗi cho điện ảnh vì sự ế ẩm này. Nhưng cũng phải thừa nhận, từ ngày ”trở thành đầu gấu” trên truyền hình tôi ít được lòng các bậc phụ huynh. Có bạn gái phải đả thông tư tưởng gia đình cả tháng trời rồi mới dám đưa tôi về ra mắt. Mọi người rất hay ác cảm với những vai diễn của tôi nên luôn coi tôi là “người có khuôn mặt không chơi được”.

Bạn bè bố mẹ tôi, có người biết tôi là tử tế, nhưng khi tôi xuất hiện trên truyền hình, gia đình bạn bè bố mẹ tôi hay xẩy ra tranh luận. Người thì khẳng định tôi là dạng du côn xịn, khuôn mặt đó thì sao mà tử tế được, người thì cố thanh minh là “nó tử tế, ngoan hiền”…. Hay khi gặp một số người ngoài đường, có những ánh mắt nhìn tôi thiếu thiện cảm, có những người nói “Nhìn chú trong phim kinh thế, mà ngòai đời không đến nỗi nào.” …

Hay đôi khi qua các trường học, có những đám học sinh nhận ra tôi kháo nhau “Cái ông hay đóng mất dạy này bọn mày ơi!”. Cũng vui nhưng đôi khi đang đi với khách, cũng thấy bất tiện.

Vậy nếu chấm điểm hình thức, anh tự cho mình… mấy điểm?

Nếu chấm theo nét thì tôi được khỏang 2-3 điểm, còn nếu xét về bố cục tổng thể cộng một chút duyên ăn nói thì tôi được… trên điểm trung bình, còn về đạo đức thì tôi tự cho mình 9 điểm

Diễn viên Hải Anh trong một cảnh quay

Anh từng tham gia đóng hài và đã thành công nhưng rồi lại “đi chậm lại” trong lĩnh vực hài kịch. Tại sao vậy vì bây giờ, hài kịch dễ được chấp nhận, thu nhập cao hơn và có lẽ cũng nhàn hơn chính kịch. Anh không mặn mà hay vì lý do gì?

Đúng là tôi có đi chậm lại. Tôi nghĩ là cái duyên của mình cũng chỉ “phát” đến ngưỡng đó thôi. Ở mức tầm tầm. Thực ra chất hài là được trời cho, có cố gắng đôi khi lại là ép người xem cười, chứ không hẳn là cái duyên tự nhiên của người nghệ sỹ. Ví dụ chất ngang tàng của anh Công Lý hay sự lơ ngơ của anh Quang Thắng, cứ xuất hiện là người xem cười, chẳng phải nói nửa lời. Hài kịch đúng là có thu nhập cao hơn chính kịch nhưng đó hợp với những nghệ sỹ chạy show. Chứ tôi không đi show cho dù cũng có những lời mời.

Điện ảnh là một nghề cực nhọc và thương trường thì khốc liệt. Anh có bao giờ vì sự căng thẳng lo toan của việc kinh doanh mà “chểnh mảng”, “mất tập trung” ở các vai diễn nào không?

Năm 2008 tôi vướng vào khủng hỏang, tôi tạm “tuyệt giao” với điện ảnh. Một phần vì không còn tâm trí, một phần là không cho phép mình “chểnh mảng” ở các vai diễn như anh nói. Ở trường quay, tôi luôn làm việc nghiêm túc để sau này khi xem lại các thước phim, mình không phải xấu hổ với bản thân

Và anh sắp xếp, dung hòa 2 công việc này như nào để ổn thỏa?

Tôi vẫn đặt kinh doanh cao hơn điện ảnh. Có đủ ăn, mới thỏa chí tang bồng được. Nên khi kinh doanh đã ổn định đi vào guồng quay, tôi lại bay bổng cùng đòan làm phim.

Nghệ thuật đôi khi là “nghề chọn người”, thời trẻ như tôi được biết anh đã có thời giân kiếm sống bằng những hoạt động nghệ thuật như: đi hát, chơi đàn để kiếm sống…?

Tuổi trẻ thật nhiều hòai bão. Lúc đó tôi mơ mình trở thành một ca sỹ - nhà sáng tác nhạc, thậm chí tôi đã mạnh dạn, hay nói đúng hơn là “điếc không sợ súng” ghi âm hẳn 1 album nhạc của mình với ước mong trở thành một Rocker tại Nga. Ở bên đó, tôi đã từng có ban nhạc và có thu nhập từ việc đàn hát cho cộng đồng người Việt. Nhưng đã làm nghệ thuật, đã sống vì nghệ thuật, phải là những người ở tầm cỡ hàng đầu thì hẵng làm. Tôi vẫn chỉ là tay mơ trong các lĩnh vực nghệ thuật thì hẵng coi đó chỉ là những cuộc dạo chơi thú vị mà thôi.

‘ Diễn viên Hải Anh và bà xã

Anh, một con người đã trải qua mọi cung bậc, từng rất thành công, rồi thất bại, thậm chí bên bờ tuyệt vọng nhưng rồi “rũ bùn” đứng dậy, đi lên từ những nỗi đau. Theo anh tại sao mình làm được điều ấy?

Trước tiên, phải nghĩ đến bố mẹ mình. Mình thất bại, mình sụp đổ, mình trốn vào một góc nào đó trong cuộc sống này- rất dễ. Nhưng không làm bố mẹ tự hào, không có điều kiện phục dưỡng bố mẹ thật tốt là bất hiếu. Từ suy nghĩ đó tôi phải vùng dậy bằng mọi giá. Cho dù điểm vùng dậy của tôi là hai bàn tay trắng sau những mất mát, tuyệt vọng. Giờ đây có gia đình riêng rồi thì vợ và con cũng sẽ là những động lực to lớn để mình phấn đấu. Tôi luôn suy nghĩ, mình chăm chỉ làm việc và không dốt nát, tại sao mình phải chấp nhận cuộc sống vất vả?

Kế hoạch sắp tới của anh là gì?

Với kinh doanh, trong 3-5 năm tới, tôi đưa hãng thời trang Seven.AM của mình thành một hãng thời trang hàng đầu tại Việt Nam và tạo công ăn việc làm cho khỏang 700 lao động. Hiện nay, tôi đã đi được 1/5 quãng đường này. Còn điện ảnh, có vai hay là tôi đi đóng, là cống hiến chứ không có mục tiêu gì cụ thể. Cứ được mọi người xem truyền hình cả yêu lẫn ghét là cũng vui lắm rồi

Xin cảm ơn anh!

TIN MỚI

    X

    ĐANG PHÁT

    Bản tin thời tiết chào buổi sáng 3 phút trước